banner
Tài khoản

Mật khẩu

Tìm kiếm | Quên mật khẩu?
Diễn đàn | Trang chủ | Đăng ký
icon icon
Bạn đang ở chuyên mục: CLB Tin học Sinh viên
Gửi lúc 08/01/2013, 01:53 PM
Chủ đề này đã có 1293 lượt đọc và 1 bài trả lời
avatar
rank
Thành viên mới
Tham gia: 10:16, 07/01/2013
Bài gửi: 20
Được cảm ơn: 1 lần
Tiếng chim hót trong bụi mận gai.
Thông tin mua bán Liên Hệ:

“Tiếng chim hót trong bụi mận gai” mang hơi thở thật sống động và thật nồng cháy. Đó không phải là tiếng kêu tha thiết của một loài chim mà là bài ca hân hoan của tình yêu vĩnh cửu. Tình yêu bền bỉ, sâu nặng giữa những người thân trong gia đình. Tình yêu mãnh liệt cuồng nộ giữa những người khác phái.

Tôi thích Frenk. Một chàng trai nhỏ thó, cơ bắp cuồn cuộn do làm nghề thợ rèn, mái tóc xoắn và đôi mắt đen lay láy, đen một cách kì lạ. Bề ngoài cậu lạnh nhạt, khó ưa; trái tim sắt đá, lúc nào cũng khao khát sự giàu sang, quý tộc. Nhưng cậu khao khát điều ấy là vì ai? Cậu luôn ao ước người mẹ cao quý của mình có thể nhàn rỗi ngồi đánh đàn trong bộ trang phục lộng lẫy, bên ánh nến ấm áp. Cậu thèm muốn sự tôn trọng, ánh mắt kính nể của các xơ về gia đình mình. Nhưng thật tiếc, nó không có thật... Mẹ cậu vẫn phải làm quần quật việc nội trợ. Các em cậu, ngày ngày đi học vẫn phải hứng những đòn roi cay nghiệt, cái nhìn khinh miệt của những nữ xơ. Và chính vì điều ấy đã hình thành trong tâm hồn cậu những mảng tối mà ánh sáng không thể chạm tới; đã nhào nặn nên một chàng trai nóng nảy, sẵn sàng giương nắm đấm vào bất cứ ai thách thức mình. Và... chuyện gì đến sẽ đến... Cậu trở thành võ sĩ, rồi giết người trong cơn say, rồi vào tù. Chút mảng sách le lói trong tâm hồn cậu đã lụi tàn sau song sắt... Ngày mà cậu ra tù, cậu gặp lại Fia - người mà cậu yêu nhất, thương nhất trên đời, thậm chí vì quá yêu thương mẹ mà cậu đã căm thù bố mình vô hạn. Cậu nghẹn ngào nhìn mẹ, nhìn bằng đôi mắt đen đờ đẫn, không còn bừng lên sức lửa cháy như thời thanh niên. Một linh hồn trước kia rừng rực cháy nay đã trở thành một đám tro tàn. Mãi mãi...

Tôi thích Xtiu, thích sự trầm lặng, thích cái nhìn chăm chú vào một điểm bất kỳ nào đó (một đàn kiến đi qua chẳng hạn). Nhưng cái nhìn ấy không nóng như thiêu đốt mà ấm lắm, mà mát lắm! Cậu thánh thiện, thu mình vào một thứ ánh sáng dìu dịu. Không giống như các anh trai, cậu không cưỡi ngựa chăn cừu, mà là ở nhà phụ mẹ. Cậu chăm sóc mẹ một cách dịu dàng nghiêm trang khi Frenk đi. Nhưng cậu không có một kết thúc có hậu. Cậu ra đi khi tuổi còn trẻ, ngay sau khi phát hiện ra xác chết của cha mình cũng là lúc cậu bị con lợn lòi cáu tiết húc chết. “Vậy là hết” Vĩnh biệt Xtiu thân yêu!

Tôi thích Jaxtina. Nếu như trong gia đình Kliri, cô là thế hệ phụ nữ thứ ba, sau mẹ Mecghi và bà Fia thì có lẽ, ở ngoài xã hội, cô sẽ đi đầu trong cách ăn mặc lòe loẹt và tính tự lập đáng sợ! Ngay từ lúc sinh ra, cô bé đã mạnh mẽ, bướng bỉnh và có một đôi mắt sáng lạ thường. Lớn lên, cô như một con quỷ nhỏ, không ai, không ai có thể làm cô hé răng cười một tiếng. Cô sống tách biệt, nhìn mọi người xung quanh bằng đôi mắt dò xét. Có thể cô sẽ có một tuổi thơ câm lặng nếu như không có Đen, người em trai cùng mẹ khác cha của mình. Cô yêu Đen bằng cả tính mạng, bằng cả một thời ấu thơ. Vì vậy cô vô cùng căm ghét bất kỳ ai bắt cô phải san sẻ tình yêu ấy. Và cô cũng suy sụp đến ngạt thở khi nghe Đen chết. Đó là một đòn giáng quá mạnh xuống cô. Ở Jaxtina tôi có thể khẳng định rằng cô không phải là một “gái hư” mặc dù cô cũng chẳng còn trong trắng trước khi lập gia đình. Nhưng cô, cô lại là hiện thân của ranh giới mỏng manh giữa “gái hư” và một thiếu nữ có giáo dục. Cô là diễn viên, tuy không sáng giá nhưng lại khá hay, khá thú vị. Cô có thể hút thuốc, có thể qua đêm với một người đàn ông trong khách sạn. Nhưng cô không thiên vị bất kì ai. Khi sống chung với hai người bạn đồng tình luyến ái, cô luôn đứng về cái đúng, cái hay chứ không phải là cái sai, cái dở. Cô vẫn biết phân biệt tốt xấu đấy chứ! Cô không duyên dáng, kín đáo nhưng thật nổi bật và sống động. Cô sống với bản chất kì quái của mình. Tôi thấy cô là lạ, hay hay. Tuy không đẹp nhưng có một sức hút bí ẩn sau đôi mắt sáng và giọng nói khàn khàn ma lực.

Ấy vậy mà ở Jaxtina có quá nhiều mâu thuẫn, hồ nghi. Tâm hồn cô ngụp lặn trong một biển dấu chấm hỏi của sự không tin tưởng. Cô chán ngấy cảnh lấy chồng sinh con. Cô không thích thế! Cô không thích bó mình vào một chỗ. Đối với cô, lấy chồng tức là trở thành một bộ phận của chồng chứ chẳng thể là một người vợ. Nhưng may sao, cô đã có một quyết định sáng suốt. Cô không về quê với mẹ mà đã trở thành “Bà Harthâymơ”. Cô nắm bắt lấy tình yêu của mình thật chắc chắn. Cuối cùng thì mối tình cũng đã mỉm cười với người-phụ-nữ-thế-hệ-thứ ba. Một cuộc sống hạnh phúc đang chờ đón đôi vợ chồng trẻ Jaxtina - Lion. Tôi cũng khá bất ngờ khi đọc lá thư của Jaxtina viết cho Mecghi. Tôi cứ ngưỡng tưởng cả cuộc đời cô ấy chỉ biết đến dấu chấm hỏi nhưng “chấm Jaxtina.” “chấm hôn tất cả Lion.” Cũng tốt đấy chứ nhỉ?

Tôi thích Đen và đôi khi, ngồi tưởng tượng, nếu một ngày nào đó một Đen bằng xương bằng thịt xuất hiện trước mắt tôi (lúc ây tôi là một phụ nữ) thì tôi sẽ phải lòng anh ngay lập tức. Thật khó có thể từ chối một chàng trai xinh đẹp, vóc dáng cân đối mà tâm hồn thì chân thành đôn hậu quá thể. Nhưng dù có thích anh thế nào, tôi vẫn không thể cứu anh thoát khỏi cái chết mà Colleen McCullough đã đem đến (bà ta là nữ nhà văn có khả năng tính toán đại tài). Ôi, dù sao thì đó vẫn là quyết định của Chúa!

Tôi thương Mecghi (tôi không thích nữ nhân vật này) không phải tôi thương hại mà là thương mến. Có lẽ, quyết định lấy Luic là bồng bột, là nông nổi, là thiếu suy nghĩ nhưng phút cuối, Mecghi vẫn có con với Cha đạo Ranfơ đấy thôi, mà lại là một thằng bé trai kháu khỉnh nữa chứ.

Nhiều người nói với tôi rằng “Cô bé à, con chưa đủ tuổi đọc cuốn sách này”. Và tôi cười. Tôi biết, tôi mãi mãi vẫn là một “cô bé” bởi vì tôi luôn luôn trưởng thành. Nhưng với tôi, mỗi một người có cách cảm thụ riêng, chỉ cần ta chứng minh suy nghĩ của mình đúng thì chẳng ai có thể nói rằng “Bạn lạc nhịp rồi đấy!”.

Tôi tôn trọng quyết định của Cha đạo Ranfo đờ Brikaxxa. Tuy ông nói rằng ông đã bán Mecghi để lấy 13 triệu bảng nhưng suốt cuộc đời, ông luôn dằn vặt bản thân, luôn luôn tìm cách để bù đắp cho gia đình của cô. Ông yêu cô, yêu một cách đắm say thánh thiện. Ông nâng niu cánh hồng mà Mecghi tặng ông đến nỗi ông đã âu yếm gọi nó là tro của hoa hồng. Ông chẳng bao giờ quên được những ký ức tươi đẹp ở làng Đrôghêcta nơi có Mecghi bé bỏng của ông. Mọi thứ trong trái tim, tâm hồn của ông đã thuộc về Mecghi mãi mãi.

Tôi cực kỳ khinh bỉ chàng Luic. Đúng! Anh tham lam như Cha đạo. Nhưng anh yêu tiền một cách bỉ ổi và keo kiệt. Tôi không cố tình chê trách những người lao động chân tay bởi điều đó là đáng quý. Nhưng Luic đã lao động quần quật chỉ bởi tiền đến nỗi anh hầu như quên mất mình có vợ. Luic yêu tiền và thân xác của Mecghi. Yêu giàu sang. Yêu những con số sẽ kéo dài bất tận và ngày càng phát triển. Chấm hết. Anh chỉ cần đến Mecghi khi anh ham muốn xác thịt. Còn đâu, anh như một người đàn ông đẹp trai có tâm hồn điếc; một bông hoa rực rỡ nhưng lại không hương thơm và có lẽ cuốn sách đời thường và thực tế hơn là nhờ có anh, Luic ạ!

“Tiếng chim hót trong bụi mận gai”, như một đôi bàn tay dịu dàng dắt tôi đến gần hơn với thế giới cảm xúc của con người. Mềm mỏng. Thèm khát. Căm hận. Phẫn nộ. Và đắng, một chút hương đắng vị đời như một viên kẹo cà phê.


Xin cho tôi gửi một nụ hôn gió đến nữ văn sĩ Colleen McCullough

“Tiếng chim hót trong bụi mận gai” mang hơi thở thật sống động và thật nồng cháy. Đó không phải là tiếng kêu tha thiết của một loài chim mà là bài ca hân hoan của tình yêu vĩnh cửu. Tình yêu bền bỉ, sâu nặng giữa những người thân trong gia đình. Tình yêu mãnh liệt cuồng nộ giữa những người khác phái.



Tôi thích Frenk. Một chàng trai nhỏ thó, cơ bắp cuồn cuộn do làm nghề thợ rèn, mái tóc xoắn và đôi mắt đen lay láy, đen một cách kì lạ. Bề ngoài cậu lạnh nhạt, khó ưa; trái tim sắt đá, lúc nào cũng khao khát sự giàu sang, quý tộc. Nhưng cậu khao khát điều ấy là vì ai? Cậu luôn ao ước người mẹ cao quý của mình có thể nhàn rỗi ngồi đánh đàn trong bộ trang phục lộng lẫy, bên ánh nến ấm áp. Cậu thèm muốn sự tôn trọng, ánh mắt kính nể của các xơ về gia đình mình. Nhưng thật tiếc, nó không có thật... Mẹ cậu vẫn phải làm quần quật việc nội trợ. Các em cậu, ngày ngày đi học vẫn phải hứng những đòn roi cay nghiệt, cái nhìn khinh miệt của những nữ xơ. Và chính vì điều ấy đã hình thành trong tâm hồn cậu những mảng tối mà ánh sáng không thể chạm tới; đã nhào nặn nên một chàng trai nóng nảy, sẵn sàng giương nắm đấm vào bất cứ ai thách thức mình. Và... chuyện gì đến sẽ đến... Cậu trở thành võ sĩ, rồi giết người trong cơn say, rồi vào tù. Chút mảng sách le lói trong tâm hồn cậu đã lụi tàn sau song sắt... Ngày mà cậu ra tù, cậu gặp lại Fia - người mà cậu yêu nhất, thương nhất trên đời, thậm chí vì quá yêu thương mẹ mà cậu đã căm thù bố mình vô hạn. Cậu nghẹn ngào nhìn mẹ, nhìn bằng đôi mắt đen đờ đẫn, không còn bừng lên sức lửa cháy như thời thanh niên. Một linh hồn trước kia rừng rực cháy nay đã trở thành một đám tro tàn. Mãi mãi...

Tôi thích Xtiu, thích sự trầm lặng, thích cái nhìn chăm chú vào một điểm bất kỳ nào đó (một đàn kiến đi qua chẳng hạn). Nhưng cái nhìn ấy không nóng như thiêu đốt mà ấm lắm, mà mát lắm! Cậu thánh thiện, thu mình vào một thứ ánh sáng dìu dịu. Không giống như các anh trai, cậu không cưỡi ngựa chăn cừu, mà là ở nhà phụ mẹ. Cậu chăm sóc mẹ một cách dịu dàng nghiêm trang khi Frenk đi. Nhưng cậu không có một kết thúc có hậu. Cậu ra đi khi tuổi còn trẻ, ngay sau khi phát hiện ra xác chết của cha mình cũng là lúc cậu bị con lợn lòi cáu tiết húc chết. “Vậy là hết” Vĩnh biệt Xtiu thân yêu!

Tôi thích Jaxtina. Nếu như trong gia đình Kliri, cô là thế hệ phụ nữ thứ ba, sau mẹ Mecghi và bà Fia thì có lẽ, ở ngoài xã hội, cô sẽ đi đầu trong cách ăn mặc lòe loẹt và tính tự lập đáng sợ! Ngay từ lúc sinh ra, cô bé đã mạnh mẽ, bướng bỉnh và có một đôi mắt sáng lạ thường. Lớn lên, cô như một con quỷ nhỏ, không ai, không ai có thể làm cô hé răng cười một tiếng. Cô sống tách biệt, nhìn mọi người xung quanh bằng đôi mắt dò xét. Có thể cô sẽ có một tuổi thơ câm lặng nếu như không có Đen, người em trai cùng mẹ khác cha của mình. Cô yêu Đen bằng cả tính mạng, bằng cả một thời ấu thơ. Vì vậy cô vô cùng căm ghét bất kỳ ai bắt cô phải san sẻ tình yêu ấy. Và cô cũng suy sụp đến ngạt thở khi nghe Đen chết. Đó là một đòn giáng quá mạnh xuống cô. Ở Jaxtina tôi có thể khẳng định rằng cô không phải là một “gái hư” mặc dù cô cũng chẳng còn trong trắng trước khi lập gia đình. Nhưng cô, cô lại là hiện thân của ranh giới mỏng manh giữa “gái hư” và một thiếu nữ có giáo dục. Cô là diễn viên, tuy không sáng giá nhưng lại khá hay, khá thú vị. Cô có thể hút thuốc, có thể qua đêm với một người đàn ông trong khách sạn. Nhưng cô không thiên vị bất kì ai. Khi sống chung với hai người bạn đồng tình luyến ái, cô luôn đứng về cái đúng, cái hay chứ không phải là cái sai, cái dở. Cô vẫn biết phân biệt tốt xấu đấy chứ! Cô không duyên dáng, kín đáo nhưng thật nổi bật và sống động. Cô sống với bản chất kì quái của mình. Tôi thấy cô là lạ, hay hay. Tuy không đẹp nhưng có một sức hút bí ẩn sau đôi mắt sáng và giọng nói khàn khàn ma lực.

Ấy vậy mà ở Jaxtina có quá nhiều mâu thuẫn, hồ nghi. Tâm hồn cô ngụp lặn trong một biển dấu chấm hỏi của sự không tin tưởng. Cô chán ngấy cảnh lấy chồng sinh con. Cô không thích thế! Cô không thích bó mình vào một chỗ. Đối với cô, lấy chồng tức là trở thành một bộ phận của chồng chứ chẳng thể là một người vợ. Nhưng may sao, cô đã có một quyết định sáng suốt. Cô không về quê với mẹ mà đã trở thành “Bà Harthâymơ”. Cô nắm bắt lấy tình yêu của mình thật chắc chắn. Cuối cùng thì mối tình cũng đã mỉm cười với người-phụ-nữ-thế-hệ-thứ ba. Một cuộc sống hạnh phúc đang chờ đón đôi vợ chồng trẻ Jaxtina - Lion. Tôi cũng khá bất ngờ khi đọc lá thư của Jaxtina viết cho Mecghi. Tôi cứ ngưỡng tưởng cả cuộc đời cô ấy chỉ biết đến dấu chấm hỏi nhưng “chấm Jaxtina.” “chấm hôn tất cả Lion.” Cũng tốt đấy chứ nhỉ?

Tôi thích Đen và đôi khi, ngồi tưởng tượng, nếu một ngày nào đó một Đen bằng xương bằng thịt xuất hiện trước mắt tôi (lúc ây tôi là một phụ nữ) thì tôi sẽ phải lòng anh ngay lập tức. Thật khó có thể từ chối một chàng trai xinh đẹp, vóc dáng cân đối mà tâm hồn thì chân thành đôn hậu quá thể. Nhưng dù có thích anh thế nào, tôi vẫn không thể cứu anh thoát khỏi cái chết mà Colleen McCullough đã đem đến (bà ta là nữ nhà văn có khả năng tính toán đại tài). Ôi, dù sao thì đó vẫn là quyết định của Chúa!

Tôi thương Mecghi (tôi không thích nữ nhân vật này) không phải tôi thương hại mà là thương mến. Có lẽ, quyết định lấy Luic là bồng bột, là nông nổi, là thiếu suy nghĩ nhưng phút cuối, Mecghi vẫn có con với Cha đạo Ranfơ đấy thôi, mà lại là một thằng bé trai kháu khỉnh nữa chứ.

Nhiều người nói với tôi rằng “Cô bé à, con chưa đủ tuổi đọc cuốn sách này”. Và tôi cười. Tôi biết, tôi mãi mãi vẫn là một “cô bé” bởi vì tôi luôn luôn trưởng thành. Nhưng với tôi, mỗi một người có cách cảm thụ riêng, chỉ cần ta chứng minh suy nghĩ của mình đúng thì chẳng ai có thể nói rằng “Bạn lạc nhịp rồi đấy!”.

Tôi tôn trọng quyết định của Cha đạo Ranfo đờ Brikaxxa. Tuy ông nói rằng ông đã bán Mecghi để lấy 13 triệu bảng nhưng suốt cuộc đời, ông luôn dằn vặt bản thân, luôn luôn tìm cách để bù đắp cho gia đình của cô. Ông yêu cô, yêu một cách đắm say thánh thiện. Ông nâng niu cánh hồng mà Mecghi tặng ông đến nỗi ông đã âu yếm gọi nó là tro của hoa hồng. Ông chẳng bao giờ quên được những ký ức tươi đẹp ở làng Đrôghêcta nơi có Mecghi bé bỏng của ông. Mọi thứ trong trái tim, tâm hồn của ông đã thuộc về Mecghi mãi mãi.

Tôi cực kỳ khinh bỉ chàng Luic. Đúng! Anh tham lam như Cha đạo. Nhưng anh yêu tiền một cách bỉ ổi và keo kiệt. Tôi không cố tình chê trách những người lao động chân tay bởi điều đó là đáng quý. Nhưng Luic đã lao động quần quật chỉ bởi tiền đến nỗi anh hầu như quên mất mình có vợ. Luic yêu tiền và thân xác của Mecghi. Yêu giàu sang. Yêu những con số sẽ kéo dài bất tận và ngày càng phát triển. Chấm hết. Anh chỉ cần đến Mecghi khi anh ham muốn xác thịt. Còn đâu, anh như một người đàn ông đẹp trai có tâm hồn điếc; một bông hoa rực rỡ nhưng lại không hương thơm và có lẽ cuốn sách đời thường và thực tế hơn là nhờ có anh, Luic ạ!

“Tiếng chim hót trong bụi mận gai”, như một đôi bàn tay dịu dàng dắt tôi đến gần hơn với thế giới cảm xúc của con người. Mềm mỏng. Thèm khát. Căm hận. Phẫn nộ. Và đắng, một chút hương đắng vị đời như một viên kẹo cà phê.

Xin cho tôi gửi một nụ hôn gió đến nữ văn sĩ Colleen McCullough.


Các bạn có thể tải wattpad truyen về đọc trên điện thoại với mã là: 1521772
Lần sửa cuối bởi hungzero - 08/01/2013 lúc 01:55 PM - Lý do:
Gửi lúc 08/01/2013, 03:52 PM
 
avatar
rank
Thành viên mới
Tham gia: 10:16, 07/01/2013
Bài gửi: 20
Được cảm ơn: 1 lần
phần mềm này rất hay. Bạn có thể tìm truyện ở đó và tải về điện thoại luôn.
tai iwin||tai game dat bom||tai ola||tai game co vua




icon icon
Trả lời nhanh
Tùy chọn
Back to top icon Trang chủ | Hướng dẫn | Quy định | Báo giá Quảng cáo | Hướng dẫn Thanh toán | Liên hệ
Email: info@TranPhong.com.vn
Xem tốt nhất trên trình duyệt Firefox hoặc IE với độ phân giải 1024x768 px
Add: Số 131 Quy Lưu - TP.Phủ Lý - Hà Nam. Tel: 0351 3 828 357 - Fax : 0351  3 828 357 - Mobile: 0987 113 911
Copyright © 2011 Cao đẳng thuỷ lợi bắc bộ. Thiết kế và phát triển bởi Trần Phong