Thành Viên Cấp: 5
Tham gia: 09:37, 09/01/2013
Bài gửi: 585
Được cảm ơn: 0 lần
|
Quả tim người chết
Bạn đang đọc truyện Quả tim người chết thuộc thể loại truyện ngắn.Bác sĩ Mac Lane đặt tay lên điện thoại. Tôi nheo mắt :
- Ông định làm trò dại dột gì thế?
- Gọi cảnh sát. Tôi không muốn bị tống tiền!
- Ông cuồng trí hay sao thế, bác sĩ. Một trong những chuyên gia về tim giỏi nhất nước như ông lại hủy hoại sự nghiệp vì món tiền cỏn con năm nghìn đô-la. Thật dại quá!
- Tôi chẳng ngu đến nỗi tin rằng đưa tiền cho ông là xong đâu. Ông còn trở lại hạch sách nữa đấy.
- ừ nhỉ, đúng thật. Thế mà mình không nghĩ ra – tôi đáp – Tôi đâu phải hạng tham lam. Năm nghìn đô-la với tôi là quá đủ.
Ông ta nhìn tôi lúc lâu:
- Làm thế nào mà ông lại biết được về tôi?
Tôi mỉm cười :
- Trong ngành chúng tôi, ai cũng là chuyên viên cả, bác sĩ ạ. Ông đã nghe hàng nghìn quả tim đập rồi và chắc chắn chúng cũng nói với ông nhiều điều. Tôi cũng thế, cũng lắng nghe, nghiên cứu và ghi nhớ. Một luật sư tốt phải biết lắng nghe doc truyen sex, nghiên cứu và ghi nhớ. Để giữ thể diện, tôi cũng có văn phòng trong thành phố.
Tôi tự cho phép mình mơ mộng đôi chút, nhưng chỉ đôi chút thôi và lại hỏi:
- Ông đã ngồi tù ba năm, đúng không? ở Larency thì phải?
Ông ta đỏ mặt:
- Tôi không xin xỏ, Walt, tôi ra lệnh đấy!
- Nhưng phiên họp này quan trọng lắm và …
- Trung sĩ ạ, ông quên rồi. Chúng tôi đang nói chuyện mà. Bởi thế, có nghe ra gì đâu.
Tiếng động đinh tai lại vang lên. Lần này càng nghe rõ mồn một. Tôi nói:
- Trung sĩ, ông giả sử rằng : Bác sĩ đã kêu lên và ngã xuống nền nhà. Nhưng biết đâu mọi việc xảy ra hoàn toàn khác.
Tôi chợt nghĩ: Câu nói này có thể làm ông ta nghi ngờ thêm. Walt chợt mất bình tĩnh và lắp bắp:
- Máy… máy hát đang chạy… Vì thế mà không nghe thấy gì cả.
Phải khó khăn lắm, tôi mới dằn xuống được. Đồ ngu! Càng lắm lời, người ta càng kiểm tra nhiều… Nhưng câu nói của Walt đã lôi cả lũ vào và tôi phải xác nhận thôi.
- ồ, đúng rồi! Tôi quên khuấy đi mất. Máy hát đang chạy… Lúc chúng tôi vừa vào đây thì nó đang hát mà.
Harrison mỉm cười nghi hoặc, ngước nhìn trần nhà lẩm bẩm:
Collins rụt rè mỉm cười:
- Đúng đấy, bác sĩ có cả bộ sưu tập dĩa hát, nhưng có thể để đâu đây…
- Thế anh bảo những cái dĩa ấy là gì? – Tôi mạnh dạn chỉ hai hộc tủ.
Collins bước về đó. Anh nhìn qua và rút ra một chiếc dĩa:
- Cái này thích hợp truyen nguoi lon lắm đấy… Bác sĩ là nhà sưu tập, nhưng bộ sưu tập này cũng là nghề nghiệp của ông ấy đấy. Rất cần cho công việc… Nghe thử xem… Dĩa này có tên là Bác sĩ James Mac Lane. Anh ta lắp dĩa và cho máy chạy. Tôi lắng nghe vài giây tiếng động lạ và chợt nhảy nhổm như bị đâm vào ngực. Chết rồi… Collins chỉ cho viên trung sĩ dãy kệ:
- Bác sĩ là một chuyên gia về tim rất giỏi. Ông ấy sưu tập tiếng tim đập của bệnh nhân, tiếng tim của những người nổi tiếng, của thú vật, của cả ông ấy …
Tôi nhìn sững Mona và Walt. Trông gã càng tiều tụy. Còn Mona, tôi đọc được trong mắt cô ta: chẳng quan tâm gì về tôi và nỗi lo sợ của tôi. Chỉ nghĩ về ông chồng trước của mình và những gì phải kể với cảnh sát về cái chết của ông ta.
Harrison nhìn tôi và mỉm cười.
Trong gian phòng, chẳng còn gì ngoài tiếng đập của một quả tim người chết!
|