Thành Viên Cấp: 5
Tham gia: 09:37, 09/01/2013
Bài gửi: 585
Được cảm ơn: 0 lần
|
Viên trung uý
Ông chạy vội từ phòng làm việc đến nơi đang giam giữ tù nhân và mở cửa. Trong phòng tối om : ko hề có dấu vết gì của phóng xạ. Các tia sáng của nó ko gì ngăn cản được, kẻ bất hạnh hẳn đã nuốt nó rồi! Giáo sư quờ quạng đi dò dẫm về phía công tắc đèn. Bất ngờ cánh cửa đóng sầm sau lưng ông. Có tiếng vặn khoá phía ngoài. Khi đèn bật sáng, ông thấy đang đứng một mình trong phòng. Tên trộm đã thoát ra ngoài, mang theo phóng xạ.
Giáo sư còn chưa thoát khỏi cơn sốc thì chuông điện thoại reo lên:”Alô, giáo sư Learoc?”.”Vâng”.”Tôi muốn ông yên tâm về tình trạng sức khoẻ của tôi. Tôi cảm thấy rất thoải mái. Ông hay an tâm ghi lại điều đó, chắc nó sẽ có ích cho khoa học đấy. Còn về phóng xạ, ông chớ lo: lúc đến nhà ông, tôi đã mang theo một hộp chì chống phóng xạ rất tốt. Bây giờ tôi đã cho phóng xạ vào túi rất an toàn, chắc chắn. Điều sáng suốt nhất mà ông nên làm vào lúc này là ở đó mà ngủ một giấc thật ngon. Chắc ông cũng rất muốn biết tôi đã thoát được như thế nào? Cũng đơn giản thôi: tôi đã đứng sau cánh cửa, khi ông bước vào, tôi vội lẻn ra mà ông ko nhận thấy. Và vì là người độc ác nên .. tôi đã khoá luôn cửa! Nào, chúc ông ngủ ngon, giáo sư Learoc!”.
….ít lâu sau, truyện kẻ từ thiện nặc danh nói trên đã gửi tới các bệnh viện trên toàn nước úc mỗi nơi một vài gam phóng xạ. Hoàn toàn miễn phí.Bạn đang đọc truyện Viên trung uý và 30g phóng xạ thuộc thể loại truyện ngắn.Một buổi chiều, giáo sư John Learoc khoe trong câu lạc bộ rằng:kết thúc công việc của mình, ông đã thu được 30g phóng xạ, chúng đang được bảo quản trong phòng thí nghiệm. Mọi người đều cố giỏng tai lên nghe. Trung uý Greenfer đã bật ra điều mà những người khác chỉ nghĩ trong đầu:”30g phóng xạ?! Nhưng đó là nửa triệu đôla, có phải ko, thưa giáo sư?”. “Đúng vậy” – Vị giáo sư gật đầu truyện sex. “Thế mà ông dám để cả một tài sản lớn như thws trong phòng thí nghiệm? Ông ko sợ bọn trộm cắp à?”.”Trộm cắp ư? Cứ việc để họ đến tôi còn vui mừng là đằng khác…”.Giáo sư nói và mỉm cười đầy bí hiểm.Ngay tối hôm sau, trung uý đã lẻn vào bên trong hàng rào căn biệt thự nằm giữa vùng đất trống trải của giáo sư Learoc. Lướt tới sát ngôi nhà, nhẹ như một cái bóng, thận trọng mở cửa sổ, anh nhảy vào bên trong khẽ tới mức không nghe thấycả hơi thở. Yên tĩnh. ANh đã lọt được vào phòng thí nghiệm, bật đèn pin quan sát chung quanh: trên các bàn làm việc có một vài thiết bị, chai lọ, nhưng chẳng hề tháy phóng xạ ở đâu cả. Anh từ từ mở cửa thông ra hành lang và nhìn quanh: cánh cửa phòng bên trái đang để ngỏ. Trên mặt bàn là hộp đựng phóng xạ đang phát ra những tia sáng. “Lạ thật sao giáo sư Learoc lại để phóng xạ ở một nơi lộ liễu, ko khoá cửa phòng như vậy?” – Viên trung uý vừa nghĩ vừa bước qua ngưỡng cửa… Vào đúng lúc này, cánh cửa phòng bỗng đóng sập sau lưng anh chuyen sex: Greenfer đã rơi vào bẫy. Anh cố gắng nhìn khắp phòng nhưng chẳng thấy có cách gì thoát ra được. ánh mắt Greenfer dừng lại ở chiếc máy điện thoại, anh vừa đi tới được một bước thì chuông điện thoại reo vang.
“Ai đang ở đó vậy?”- Một giọng ko quen hỏi.”Đây là Mic – Greenfer trả lời – MicSmith”.”Anh là ai?”.”Một người lính”.”Hay thật, một người lính định ăn cắp phóng xạ…”.”Sao lại phóng …- Trung uý Greenfer lắp bắp vì ngạc nhiên, nhưng lập tức trấn tĩnh lại – Xin lỗi, ông đã quá lời đấy! Chắc ông quay nhầm số rồi”…”Nhầm số? – Giọng ko quen biết kia bật cười trong ống nghe – Không, bạn thân mến. Đúng số đấy: đó là căn phòng trong biệt thự của giáo sư Learoc
|