Thành Viên Cấp: 5
Tham gia: 09:37, 09/01/2013
Bài gửi: 585
Được cảm ơn: 0 lần
|
KHI HẠNH PHÚC VỤT BAY
Một đêm trăng tròn trên bãi biển, anh cất cao giọng hát trên nền nhạc phát ra từ tiếng đàn ghita cộng hưởng cùng tiếng sóng vỗ rì rào. Ngay bên cạnh, cô say sưa đắm mình vào điệu trữ tình thổn thức từ tận đáy lòng của người yêu. Khi bài hát kết thúc, anh đặt cây đàn xuống, tình tứ vòng tay ôm chặt lấy cơ thể mềm mại của cô. Còn cô ngoan ngoãn rúc đầu vào vòm ngực rắn chắc của anh.
– Em hãy đồng ý làm vợ anh nhé! – Đột ngột, anh lồng vào ngón áp út của cô một chiếc nhẫn được bện bằng cỏ khô. – Tuy anh chỉ là một sinh viên nghèo mới ra trường nhưng nhất định sẽ không để cho vợ mình phải thiếu thốn bất cứ một thứ gì.
– Nhưng… nhưng anh biết đó, em… đã không còn… – Cả người cô run rẩy, giọng nói cũng lắp bắp.
– Anh không để tâm đến việc này đâu. – Anh lập tức ngắt lời cô bằng một giọng nói ấm áp. – Bởi vì, cái màng trinh sinh học đó làm sao có thể sánh được với tình yêu mà anh dành cho em cơ chứ!
– Em cám ơn anh! – Trên khuôn mặt cô, những giọt nước mắt không ngừng tuôn xuống. Chúng phản chiếu ánh sáng mát dịu của trăng tạo thành những hạt pha lê lấp lánh niềm hạnh phúc vô ngần.
Đêm tân hôn, trong căn phòng ngủ ộp ẹp, anh và cô tan chảy vào nhau thật mãnh liệt. Với anh, đây là lần đầu được nếm trải mùi vị của đàn bà. Còn với cô, lần đầu đã trót trao cho người bạn trai bạc bẽo trước kia. Nhưng mọi chuyện vẫn diễn ra tốt đẹp, bởi vì tình yêu chân thật giúp con người ta dễ dàng vượt qua mọi định kiến tầm thường.
Nhìn theo hướng tay chỉ, anh gần như chết giấc, ánh mắt lộ rõ sự bàng hoàng vì nhận ra sau làn khói mờ ảo kia là di ảnh của vợ mình. Cô đang nhìn anh bằng ánh mắt đôn hậu, miệng mỉm cười như chưa hề hờn trách anh điều gì cả.
Tại sao, tại sao lại ra thế này? Chị em tại sao mà chết?
– Vào tháng trước, bác sĩ phát hiện ra chị ấy bị ung thư phổi giai đoạn cuối. Sau hai đợt hóa trị, chị ấy đã qua không nổi. Tất cả cũng do anh, không phải anh dứt khoát ly dị thì chị tôi đâu đến nỗi không còn nghị lực để sống chứ!
Buổi sáng hôm sau và rất nhiều những buổi sáng Chủ Nhật khác doc truyen , có một người đàn ông bận quần áo sang trọng dắt đứa con trai nhỏ đáng yêu ra ngôi mộ mới xây, khóc lóc, kêu than: “Hạnh Phúc! Hạnh Phúc!” Đừng quá ngỡ ngàng với hình ảnh một người miệng thốt ra hai từ đó mà lại rơi nước mắt. Nếu ai đó để ý kỹ sẽ thấy trên ngôi mộ có ghi rõ là Mộ Phần của cô Nguyễn Thị Hạnh Phúc.
Rồi một ngày nọ, người ta nhìn thấy người đàn ông khắc thêm lên ngôi mộ đó vài dòng chữ: “Hạnh Phúc không ở đâu xa mà ở ngay bên cạnh ta. Nếu ta không biết trân trọng và gìn giữ thì Hạnh Phúc sẽ thình lình vụt bay đi bất cứ lúc nào.”
Hôm sau, anh thức dậy, vệt vội vài giọt máu bồ câu lên tấm ra màu hồng phớt. Anh vừa làm vừa giải thích: “Mắc công ba mẹ lại thắc mắc này nọ rồi nghĩ không tốt về em.” Thì ra, anh làm thế để bảo vệ danh dự cho cô trước mặt nhà chồng. Biết ra, cô một lần nữa vỡ òa trong hạnh phúc.
|