Thành Viên Cấp: 5
Tham gia: 09:37, 09/01/2013
Bài gửi: 585
Được cảm ơn: 0 lần
|
Vẻ Đẹp Nhìn Từ Ống Kính
Nói ra câu đó, tôi cũng bật khóc, thậm chí còn hối hận gấp trăm lần khi tôi và Minh chia tay. Hà Huy tốt như vậy, tôi đã phụ anh… Hà Huy im lặng một lúc lâu, giống như đang cân nhắc thật cẩn thận, sau đó anh mới hỏi:
“Là ai?”
“Minh”
Tôi nghĩ anh sẽ thất vọng ghê lắm nhưng rồi anh chỉ lẳng lặng ôm lấy tôi.
Chúng tôi là 4 người bạn.
Chúng tôi biết nhau từ khi cấp 2.
Chúng tôi chơi thân khi lên cấp 3.
Chúng tôi giữ liên lạc chặt chẽ khi vào Đại Học.
Mọi người thường nhận định tôi và Hà Huy là một đôi, Thanh Thanh và Kiến Minh là một đôi. Chúng tôi - hai nam hai nữ vẫn chơi với nhau như thế. Rỗi thì điện thoại nói vài câu, cuối tuần sẽ rủ nhau đi ăn hàng vỉa hè, khi có khó khăn sẽ giơ tay giúp đỡ. Người ta nói rằng tình bạn là tiền đề lý tưởng cho tình yêu…
Lớp 11, Kiến Minh và Thanh Thanh quen nhau. Đó là cái hệ quả tất yếu cho công sức “ghép đôi” một năm trời của chúng bạn. Tôi hùa theo đám con gái, trêu chọc mấy câu khiến Thanh đỏ mặt. Tôi tỏ ra hả hê và vui mừng lắm nhưng đâu ai biết sau hôm đó tôi đã mất ngủ một đêm… Thật ra tôi thích Kiến Minh nhiều hơn tôi vẫn tưởng.
Bốn chúng tôi thân nhau, vì đều từ một trường cấp 2 vào đây. Chơi bạn cũng tương đồng với cùng học, cùng vui và cùng quậy phá. Tôi nghĩ đó là khoảng thời gian đẹp nhất trong đời. Tôi đứng trong hàng ngũ đông đúc cổ vũ cho Kiến Minh thi trận chung kết. Bạn ấy đá vào lưới ghi điểm chung cuộc, hai mắt sáng quắc và vầng trán ướt đẫm mồ hôi. Minh nhảy cẩn lên, vẫy tay về phía khán giả đang hò hét. Tôi biết, bạn ấy tìm kiếm Thanh Thanh trong số đó. Dù tôi đứng cạnh cô ấy thì ánh mắt của Minh cũng không dừng lại 1 giây. Thanh – Minh, đó là đề tài bất tận trong các cuộc tán gẫu, một đôi kim đồng ngọc nữ nổi danh toàn trường.
Trong khi đó, tôi bị ghép đôi với Hà Huy. Cũng dễ hiểu thôi, bốn người bạn, khi đã có 1 đôi thì tất yếu sẽ có đôi thứ 2. Đó là lúc hai người kia cần thời gian riêng tư với nhau, tôi và người còn lại không thể quấy rầy. Vậy phải làm sao? Chúng tôi nhìn họ tay trong tay đi về một hướng, cảm giác giống như bị bỏ rơi…
“Nếu đã vậy… cậu đi với mình đi!”
Hà Huy đã nói như thế. Đôi mắt bạn ẩn sau cặp kính, ánh sáng phản xạ chói lòa, tôi không biết đôi mắt kia chứa đựng những cảm xúc nào…
Sau mỗi cuộc vui, Thanh Minh sẽ đi cùng nhau, tôi và Huy tiếp tục ngồi lại, dần dần cũng biến thành hai thế giới khác biệt. Hà Huy đưa tôi đi dạo mấy con phố, giúp tôi làm mấy bài tập, im lặng nghe tôi ba hoa chích chòe. Cũng tốt, bọn họ đã có đôi, vậy thì tôi cũng tìm một đối tác để chia sẻ khoảng thời gian thanh xuân ngắn ngủi này…
Tôi biết họ đã hôn nhau, cũng đã công khai quan hệ với gia đình. Người nhà Thanh-Minh đều rất thoáng. Còn tôi và Huy? Khi gần nhất chính là lúc chụm đầu vào cuốn sách. Một người giảng, một người nghe. Khi thân thiết nhất là lúc bạn nắm tay tôi qua đường. Xe cộ Sài thành tương đối nguy hiểm. Hết 3 năm, chúng tôi đều như vậy, Thanh Minh ngày một mặn nồng, tôi và Huy ngày một hài hòa.
Đại Học, 4 đứa thế là 4 trường. Minh học kinh tế, Thanh học luật, tôi học Tài chính. Tất cả đều là định hướng từ trước. Bất ngờ nhất là Hà Huy, cậu ấy thi vào nhiếp ảnh. Tôi chưa từng thấy Huy chụp ảnh, quen nhau mấy năm mà chưa hề hay bạn ấy đam mê ống kính.
“Đó là vì cậu chưa từng hỏi, doc truyen sex cũng chưa từng để ý, chưa từng quan tâm,…”
Hà Huy đã nói như thế. Tôi giật mình rồi ngượng ngùng cười. Đôi mắt bạn vẫn bí ẩn sau tròng kính, tôi vẫn không biết trong ấy có cảm xúc gì…
Thời gian ở bên nhau không nhiều, 4 đứa chúng tôi chỉ còn liên lạc qua điện thoại. Vào dịp 20/11 hay ngày lễ Giáng sinh mới hội lại rũ nhau đi chơi, về thăm trường,… Mấy năm Đại Học vậy là bình an trôi qua. Minh thành người đàn ông tự tin, mạnh mẽ. Thanh thành một đóa hoa rực rỡ, kiêu hãnh. Tôi thầm lặng mà
|