Thành Viên Cấp: 5
Tham gia: 09:37, 09/01/2013
Bài gửi: 585
Được cảm ơn: 0 lần
|
Em sẽ chờ anh
Đây được coi là khoảnh khắc định mệnh. Lần đầu tiên, nó gặp, mỉm cười và chào anh. Với nó, anh cũng như tất cả những vị khách quen thuộc khác của Snow, nó luôn chào họ bằng một nụ cười thật tươi và giọng êm ru. Và anh không phải ngoại lệ. Anh không phải khách quen, ngược lại anh là người đầu tiên đến quán. Lạ, rất lạ là khác.
Theo lời mời mọc của nó, anh dùng món đồ ăn đắt nhất quán. Ngày hôm đó, nó không có ấn tượng nhiều về anh, chỉ đơn thuần như rất, rất nhiều những vị khách khác của quán. Chỉ có một điều là tất cả những cử chỉ, hành vi của anh ngày hôm đó khiến nó – một đứa vô cùng nhạy cảm – biết rằng: một anh chàng áo hồng đang để ý đến nó, quan tâm đến nó. Và có lẽ, điều khiến anh chú ý đến nó là: cái nụ cười toét rộng đến mang tai, nụ cười tươi và hóm nghịch khi nó đùa vui cùng nhân viên trong quán.
Snow café, tối của một ngày không xa.
Ngày hôm đó, nó làm tầng 2. Dạo này hai chị em phân định rõ ràng, mỗi người làm một tầng. Và không hiểu vì sao, nó thích làm tầng 2 dù rằng đi lại sẽ không tiện bằng. Có lẽ vì ở tầng 2 nhìn ra Hồ Tây sẽ cảm thấy đẹp và phóng khoáng hơn. Nó yêu Hồ Tây! Và đó cũng là lý do nó nhận lời giúp ông anh làm việc ở đây. Bởi khi ở Snow nó có thể ngắm thỏa thích vẻ đẹp mênh mông, trải dài miên man của hồ. Hồ Tây luôn cho nó cái cảm giác bình yên đến khó tả! Đẹp! Đẹp đến lạ kỳ!
Hôm đó là 1 ngày đông khách truyen nguoi lon , sau 1 khoảng thời gian vắng vì tiết trời mưa bão, Snow lại trở lại với những ngày đông vui nhộn nhịp bởi sự ra vào liên tục của khách, bởi tiếng nói chuyện ồn ào. Nó bận rộn, tất bật với những vị khách, những order, những lời nhờ lấy cái này, cái khác. Nó và anh chàng Hải Anh (hot boy chảnh chọe của quán) xoay như chong chóng. Trong một lần vào trong nhà lấy đồ uống cho khách, nghe tiếng gọi “Em ơi!” rất to từ một bàn ở tầng 1, theo phản xạ nó quay lại nhìn xem họ gọi gì. Nhưng sau biết là không cần gì, nó lại tất tưởi với công việc. Nó thấy những vị khách rất quen, đặc biệt người thanh niên trẻ ngồi ngoài. Nhưng nó lại không nhớ, gặp lúc nào? Đến bao giờ chưa?…
Rồi bẵng một lúc, sau khi bận rộn với công việc, nó được nhàn rỗi nghỉ ngơi. Thỉnh thoảng, khi chạy lên chạy xuống giữa 2 tầng nó lại bắt gặp anh mắt của anh chàng đó nhìn nó. Nó thấy rất quen, nhưng lại không nhớ quen như thế nào? Hừm… Một lúc sau, như sực tỉnh, nó nhớ vị khách đó như thế nào? Đến quán bao giờ? Gọi đồ gì và thậm chí là mặc đồ gì? Nó mỉm cười vì hôm đầu tiên anh đến, quán ế ẩm và bàn của anh là bàn duy nhất thanh toán với số lượng “money” lớn. Anh về, nó lại cười toe toét chào anh và như để nhắc anh rằng nó đã nhớ anh là ai. Nó chào to kèm theo 1 nụ cười:
- Em chào anh ạ! Hihi… Anh áo hồng.
Anh chỉ đơn giản là mỉm cười với nó. Nụ cười dịu dàng như gió!
|