Thành Viên Cấp: 5
Tham gia: 09:37, 09/01/2013
Bài gửi: 585
Được cảm ơn: 0 lần
|
Tớ dừng lại rồi
Nói thế nàonhỉ?.. nó vốn là một con bé không mấy xinh đẹp, cũng không mấy dễ thương,cũng không mấy dể thương gì.nói chung ông trời không ưu ái chonó cái gì nổi bật ca…nó bình thường hơn những thứ bình thường, vàcuộc đời nó cũng hết sức bình thường nếu không gặp người,người cógì đó làm nó phải chú ý..?lúc đầu là tò mò sau đó là gì màbản thân nó cũng không biết rõ nữa, nó chi biết rằng từ khi gặp người nó gặpnhững rắc rối to đùng………??/
Lúc đầu trong cái s.nghĩ non nớt của nó đơn giản chỉ xem là một người bạn,.. là mỗi khi bực mình có người làm nó cười, là mỗi khi rãnh rổi có người tám với nó cả ngày qua điện thoại hay fb, những thứ tưởng chừng đơn giản nhưng ngày qua ngày đã trở thành một thói quen không thể thiếu trong c.sống bề bộn kia
Nó quên người bao lâu rồi nhỉ??..?? Không biết….hay không nhớ gì đó…mà lý do gì nó quen được người nhỉ…cũng không biết nốt.chỉ là tình cờ biết nhau tên fbkhi ma nó lang thang tìm niềm vui mới
Bắt đầuvới những dòng comment, những câu nói dùa, chém gió…cười đến vỡbụng…….và tất nhiên nó và người trở thành bạn.đơn giản thế đấy….?????? Mà đã là bạn thì không thể khônh biết sđt của nhau đúng không?? thế là người đề nghị trao đổi sđt………….lầ bạn mà.nó đồng ý..cũng đâu mất gì..cũng chẵng mấy ngạc nhiên khi biết người học cùng khối, cùng trường nhưng khác lớp, 2 lớp cách nhau chỉ cái cầu thang và 2 bức tường…….khoảng cách….
Nó sống khá trầm,chẳng quan tâm gì nhiều dến những chuyện xung quanh, vậy nên trong từ điển của nó không hề xuất hiện cái gọi là cà phê, trà sữa..vì thế nhiều lần người rủ nó đi nhưng chẳng lần nào nó nhận lời….ưk thì từ khiquen biết người nó cũng thay đổi nhiều, nói nhiều hơn,cười nhiều hơn,tiếp xúc và quan tâm đến mọi người xung quanh nhiều hơn.nó nhận ra rằng c.sống này thú vị hơn nó tưởng.nó thầm cám ơn người///
Dt nó không truyện hay còn gì liên quan tới người nữa, khó khăn lém nó ms làm đcdiều đó..nhưng hình ảnh về người trong tâm trí nó…thì vẩn khôngthể,nó cố….nhung vẫn không…….trong tâm trí nó vẫn hiện rõ từng đườngcong trên khuôn mặt người….quên…bao lâu nó mslàm được điều đó khi mà từng ngày nỗi nhớ về người trong nó 1lớn…..2 tuần trôi qua đt nó vẫn nằm đó,nó tưởng rằng mọi thứ sẽ diễn ra theo ý nó…im lặng…có lẽ nó sẽ làm đc……..nó thần người nhìn đt và tự hỏi có phải đây là điểm dừng của 1 sự ngu ngốc,nócổ an ủi và động viên chính mình rằng tất cả chỉ là ngộ nhận,là tụnó ảo tưởng,suy diển lung tung,,và giườ đã đến lúc kết thúc những thứ lung tung đó,mắt nó nhoà đi khi nhìn vao mànhình………gần 2 tháng cuối cùng cũng có kết quả, nó quẹt tay lênmá…ướt…..là nc mắt của nó, đã lâu rồi nó ms thấy mắt mình cay đến vậy…
Cuơis cùng thìnó không còn gì nối tiếc nữa,t.cảm nó dành cho người nó không chắc sẽ quên nhưng nó sẽ không nói ra,vì bản thân nó ko vượt qua khoảng cách của gia đình, nó quá yếu đuối,nổi sợ hải trong nó quá lớn,vì nó biết người đến vs nó phải rất vất vả…nó không muốn tháy người vì nó mà làm vậy,,,,,Nó hy vọng chon lụa của nó mãi không sai,…hy vọng rằng khi nó dừng lại thi người đi tiếp,đi thay cả phần hạnh phúc của nó…..
<>
nó nêu cảmnghĩ cuối cùng của mình và đóng fb lại,nó không dêm đc hạnh phúc đến cho người thì để người đi, nó sẽ chôn dấu tình cảm này mãi mãi, thành 1 bí mật mà chỉ có nó biết, nó không muốn người thấy có lỗi vs nó và càng ko muốn bản thân có lổi vs uyên, bản thân nó hiểu rỏ “1 người đau sẽ tốt hơn cả 3 người”
nó cầm đtvà trả lời tn:’ chúc hạnh phúc nhé!!!
Giờ nó đãhiểu nói ra hai chữ hạnh phúc mà có chữ ‘chúc’ theo sau thật làrất đau?????????!!!
”TỚ DỪNG LẠI…CẬU ĐI TIẾP NHÉ !!!!!!!!”
|