Người ta bảo anh là kẻ cơ hội, chẳng tài cán gì, nhờ cái uy lý lịch của gia đình mà được nhận vào phòng thuế huyện xem phim sex. Anh hống hách, rượu vào là chửi thằng này dốt, thằng kia ngu, dùng vợ làm bàn đạp tiến thân, chết là đáng đời, khu phố đỡ đi một tên ma làng ăn tàn phá hại.
Nhưng cuộc đời anh không đơn giản như thế. Có lúc giận anh, sao anh hèn thế, anh đủ khôn ngoan, đủ lý trí mà đạp phăng cái vòng cương tỏa người ta giăng ra cơ mà, chẳng lẽ tiền bạc và danh vọng nó quan trọng đến thế, vì nó anh sẵn sàng chà đạp lên nhân phẩm của mình?
Xét về cả tuổi tác lẫn mức trải đời bọn tôi chỉ bằng một nửa anh. Hôm nhậu, anh khẽ tợp ngụm bia, đôi mắt đỏ ngầu: “Các chú bữa nay có điều kiện, cố gắng mà học, có kiến thức rồi thì không ngán đếch gì bố con thằng nào”. Đó có lẽ là câu nói cuối cùng còn lịch sự và tỉnh táo… Kể từ đó đến sáng là anh chửi, chửi cha mấy thằng khốn nạn, thằng chó chết đểu cáng, chửi từ khuya đến sáng khiến lũ chó hàng xóm chồm lên sủa.
Thiên lấy vợ vào buổi giao thời, tầng lớp con buôn lâu nay bị người ta khinh miệt, giờ ngóc dậy vênh mặt với đời. Kẻ có tiền thì chạy hàng cửa khẩu, ít tiền thì buôn chuyến nội tỉnh, “phi thương bất phú” là câu cửa miệng đầy ngạo nghễ của họ. Liên không đẹp lại vào loại ghê gớm. Con phe chính hiệu, nhanh nhảu trong cách làm quen và đặc biệt nhạy bén trong làm ăn. Có chồng làm phòng thuế nên cô ả thuộc diện hót gơn của phố huyện thời ấy. Nhiều tay có vợ con đuề huề nhưng mỗi lần gặp ả là mắt tròn mắt dẹt, nhất là lão Bình trưởng phòng thuế. Lão thừa hiểu cái hậu quả ẩn chứa đằng sau người đàn bà hấp dẫn kia: Hủ hóa với vợ đồng nghiệp, nhẹ thì mất chức còn nặng sẽ kỷ luật Đảng… Nhưng khốn nạn thân lão, cô ả ngày càng như đẹp ra…